Tháng 11 về luôn nhắc nhớ mỗi chúng ta, ai cũng có một thời cắp sách, ai cũng dâng tràn kỉ niệm nhớ về thầy cô. Kỉ niệm dù rất nhỏ như cô bạn của tôi từng viết trên facebook, bạn ấy vào ở Ký túc xá lần đầu tiên có thầy, cô giáo khen bạn viết cảm xúc, giọng văn mạnh mẽ cá tính khiến bạn cảm thấy được khích lệ rất nhiều. Thầy , cô còn ấn tượng với cái tên rất khó lẫn của bạn, dù thầy cô đã quản lý qua biết bao học sinh sinh viên. Tôi đồng cảm với ý nghĩ miên man đó của bạn tôi, học sinh nào cũng rất nhớ tới thầy cô từng quan tâm, yêu thương mình, dù đó chỉ là một lời khen trước mọi người.
Có lẽ trong suốt quãng đường dài học hành, tôi nhớ nhất 2 người thầy có tên C và D. Thầy Thường dạy bảo chúng em biết bao lẽ sống trong đời, giọng thầy sắc sảo mà hóm hỉnh, giữa nói chuyện thế nào thầy cũng đùa vài câu cho hssv, lhs cười rúc rích. Cô G trẻ trung vừa ra trường vài năm, như một người chị lớn giữa hssv tinh nghịch. Cô nói chuyện lúc nào cũng sôi nổi, nhiệt huyết với chất giọng TC trữ tình bay bổng, hssv ngồi dưới chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời. Bạn nào cũng nhớ từng được cô khen....
Tháng 11, chớm đông lạnh giá nhưng sao ai cũng thấy ấm lòng khi nhớ về thầy cô giáo của mình. Chúng tôi nghẹn ngào nhớ cái nắm tay rất chặt của thầy, cô những lời trò chuyện thân tình về cuộc sống. Mong sao thầy, cô cũng như thầy cô dạy chúng em, luôn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để chúng em còn có nhiều dịp hội ngộ, gặp gỡ thầy cô.